Tôi lớn lên tại thành phố New York, giữa khu Harlem và Bronx. Là con trai, chúng tôi đã được dạy rằngcon trai thì phải mạnh mẽ, phải khỏe mạnh, phải bạo dạn, phải có tầm ảnh hưởng — không biết đau, không cảm xúc, ngoại trừ việc giận dữ — và dứt khoát là không được sợ hãi — rằng đàn ông con trai là những người mang trọng trách, điều đó có nghĩa rằng đàn bà phụ nữ thì không; rằng đàn ông con trai là những người dẫn đường và các bạn phải theo gót chúng tôi và làm những gì chúng tôi nói; rằng đàn ông con trai là bề trên, đàn bà phụ nữ là bề dưới; rằng đàn ông con trai thì mãnh mẽ, còn phụ nữ thì không; rằng phụ nữ ít giá trị hơn — là tài sản của đàn ông — và là những vật thể, đích xác là những vật thể tình dục, về sau tôi đã được biết rằng tập thể những người đàn ông, mà được biết rõ hơndưới cái tên “hộp đàn ông.” (man box) Cái hộp đàn ông này có trong nó tất cả các thành phần của định nghĩa một người đàn ông thật sự là như thế nào. Tôi cũng muốn khẳng định một cách dứt khoátrằng vẫn có những điều tuyệt vời, thật sự tuyệt vời về việc là một người đàn ông. Nhưng cùng lúc đó,có những thứ bị bóp méo. Và chúng ta thật sự phải khởi đầu đấu tranh chống lại những điều đó, bắt đầu quá trình tái xây dựng, tái định nghĩa lại những gì mà chúng ta biết về việc là một người đàn ông.
Đây là hai đứa con tôi, Kendall và Jay. Chúng 11 và 12 tuổi. Kendall lớn hơn Jay 15 tháng. Đã có một khoảng thời gian mà vợ tôi, tên cô ấy là Tammie, và tôi, khá là bận rộn trong việc ‘í ới’ nên: Kendall và Jay. (Tiếng cười) Và khi chúng năm và sáu tuổi, bốn và năm tuổi, Jay có thể đến gần tôi và khóc. Con bé khóc vì điều gì không hề quan trọng, con bé có thể nằm cạnh đầu gối tôi, làm ướt ống tay áo của tôi, có thể khóc thật to. Bố đã ở đây con à. Đó mới là điều quan trọng.
Nhưng Kendall thì khác — và như tôi đã nói, thằng bé chỉ lớn hơn con bé có 15 tháng — nó có thể khóc và chạy đến chỗ tôi, nhưng ngay khi tôi nghe thấy nó khóc, một chiếc đồng hồ đếm thời gian sẽ bắt đầu chạy. Tôi sẽ cho nó chỉ khoảng 30 giây, là trong khoảng thời gian để nó lại gần tôi, và tôi đã bắt đầu nói những thứ như “Tại sao con lại khóc? Ngẩng đầu lên. Nhìn vào mắt bố khi bố đang nói chuyện với con. Nào, có chuyện gì sai? Nói cho bố nghe. Bố không hiểu được con. Tại sao con lại khóc?” Và vì tức giận trên cương vị và trách nhiệm nuôi dạy đứa con trai trở thành một người đàn ôngđể sao cho khớp với những tiêu chuẩn kia và những ranh giới mà định nghĩa nên cái hộp đàn ông, tôi thường nói với con trai những điều như “Đi về phòng ngay. Đi mau, đi về phòng. Và ngồi xuống, tự chấn chỉnh lại bản thân và hãy quay lại và nói chuyện với tôi khi mày có thể nói chuyện như một người –” gì hả cả bạn? (Khán đài: đàn ông.) “như một người đàn ông.” Và nó mới chỉ năm năm tuổi. Và khi tôi dần lớn lên trong cuộc sống, tôi sẽ tự nhủ với bản thân “Mình làm sao thế này? Mình đang làm gì thế này? Tại mình lại làm điều này?” Và tôi nghĩ lại. Tôi nghĩ lại về cha tôi.
Đã có một khoảng thời gian trong cuộc đời tôi khi đó gia đình tôi gặp chuyện không vui. Anh/em trai tôi, Henry, chết khi chúng tôi mới chỉ mười mấy tuổi. Lúc đó chúng tôi sống tại New York. Chúng tôi sống ở khu Bronx. Và việc an táng đã diễn ra tại Long Island, khoảng hai tiếng đi từ thành phố ra. Và khi chúng tôi sắp sửa đi về từ lễ chôn cất, đoàn xe đã dừng lại ở cạnh phòng nghỉ để cho người thân sửa soạn lại bản thân trước khi lên xe đi về thành phố. Và chiếc li-mô thưa bớt người đi. Mẹ tôi, chị/em gái tôi, cô tôi, tất cả mọi người đi ra ngoài hết, nhưng bố tôi và tôi thì ngồi lại. Và ngay sau khi tất cả những người phụ nữ đã ra khỏi xe, ông ấy òa khóc. Ông ấy đã không muốn khóc trước mặt tôi.Nhưng ông ấy biết rằng ông ấy sẽ không thể cự được cho đến khi về thành phố và sẽ tốt hơn nếu ông ấy khóc trước mặt tôi thay vì để lộ cảm xúc của ông trước những người phụ nữ. Và người đàn ông này, người mà mới mười phút trước đó đã đặt người con trai vị thành niên của mình xuống dưới lòng đất an nghỉ — một thứ gì đó mà tôi không thể tưởng tượng được. Thứ mà đã đọng lại trong tôi dai dẳng nhất là việc ông ấy xin lỗi tôi về việc khóc trước mặt tôi. Và cùng lúc, ông ấy khen tôi, nâng cao, đề cao tôi lên, vì tôi không khóc.
Tôi nhìn nhận điều này như là nỗi sợ của những người đàn ông, nỗi sợ mà đã làm tê liệt bản thân chúng tôi, ghìm giữ chúng tôi như con tin ở trong cái hộp đàn ông này. Tôi nhớ một lần tôi nói chuyện với một cậu bé 12 tuổi, cậu chơi bóng bầu dục, và tôi đã hỏi cậu, tôi nói rằng “Cháu sẽ cảm thế như thế nào nếu trước mặt các bạn cùng chơi bóng, huyến luyện viên cháu nói rằng cháu chơi như con gái?” Tôi đã mong chờ rằng cậu sẽ nói những thứ như ừ thì cháu sẽ buồn, cháu sẽ bực mình, cháu sẽ tức, hay điều gì đó tương tự. Nhưng không, cậu nói với tôi rằng — cậu bé nói với tôi rằng “Điều đó sẽ giết chết cháu.” Và tôi tự nhủ “Trời ơi, nếu chỉ việc bị gọi là con gái mà sẽ giết chết thằng bé, thì chúng ta đang dạy thằng bé những gì về con gái?”
Điều này đưa tôi quay lại với khoảng thời gian khi chính tôi cũng 12 tuổi. Tôi lớn lên trong một chung cư giữa thành phố. Lúc đó chúng tôi đang sống ở Bronx. Và trong một toàn nhà cạnh nơi tôi ở, có một cậu tên là Johnny. Cậu này lúc đó khoảng 16 tuổi và tất cả chúng tôi mới chỉ 12. Và cậu này chơi với chúng tôi, những đứa nhỏ tuổi hơn. Và anh chàng này, cậu làm nhiều thứ không hay. Cậu là một thể loại mà khiến các bậc cha mẹ phải tự hỏi rằng “Thằng 16 tuổi này đang làm gì với mấy đứa con trai 12 tuổi kia?” Và đúng là cậu đã làm nhiều thứ không hay. Cậu là một cậu bé có nhiều vấn đề. Mẹ cậu chết vì sử dụng hê-rô-in quá liều. Cậu được nuôi bởi bà. Bố cậu thì không bao giờ ở nhà. Bà cậu phải làm hai việc cùng một lúc. Cậu hay phải ở nhà một mình. Nhưng tôi phải nói với các bạn rằng, chúng tôi, những người trẻ tuổi, chúng tôi đã kính nể anh chàng này. Cậu chơi đẹp. Cậu khá tốt. Đó là những gì mà các bà chị đã nói “Thằng đó khá tốt.” Cậu đã quan hệ tình dục. (Nên) chúng tôi kính nể cậu.
Vào một ngày, tôi đang làm gì đó ở trước nhà — chơi linh tinh, làm gì đó — tôi không nhớ. Cậu mới ngó đầu ra cửa sổ và gọi tôi lên, cậu nói “Này Anthony.” Họ thường gọi tôi là Anthony khi tôi còn nhỏ. “Này Anthony, lên đây.” Johnny gọi thì bạn phải nghe. Nên tôi chạy lên lầu. Cậu ấy mở cửa và nói với tôi rằng “Mày muốn thử chứ?” Ngay lập tức tôi hiểu ngay ý cậu là gì. Bởi vì trong quãng thời gian đócùng với mối quan hệ này của chúng tôi với cái hộp đàn ông, mày muốn thử không chỉ có thể có hai nghĩa, tình dục hoặc thuốc phiện — và chúng tôi thì không chơi thuốc. Ngay lúc đó, cái hộp, các cái hộp các đàn ông lập tức bị rơi vào hoàn cảnh khó xử. Lúc đó có hai thứ: một là tôi chưa bao giờ quan hệ. Chúng tôi, những người đàn ông, không bao giờ nói về chuyện này. Các bạn chỉ nói cho người bạn thân nhất, thề giữ bí mật suốt đời, về việc mình quan hệ lần đầu tiên là khi nào. Đối với tất cả những người khác, chúng tôi lúc nào cũng cho họ nghĩ rằng chúng tôi đã quan hệ từ khi mới hai tuổi.Nói chung là coi như không lần đầu quan hệ (mà chỉ có các lần sau). (Tiếng cười) Điều còn lại mà tôi không thể nói với cậu Johnny là tôi không muốn thử. Điều này còn tệ hơn. Chúng tôi đáng lẽ lúc nào cũng phải đi cùng nhau. Đàn bà chỉ là vật chất, các vật thể tình dục.
Thế nào đi chăng nữa, tôi đã không thể nói với cậu Johnny bất kỳ điều gì. Nên như mẹ tôi hay nói, cắt ngắn câu chuyện. Tôi chỉ đơn giản nói với Johnny rằng “Được.” Cậu nói tôi vào phòng của cậu. Tôi vào phòng của cậu. Một cô bé tên là Sheila sống ở trong cùng khu chúng tôi đang ngồi trên giường.Cô 16 tuổi. Không có một mảnh vải trên người. Theo như tôi biết thì cô ấy bị bệnh về thần kinh, thần kinh hoạt động lúc nhanh lúc chậm. Chúng tôi đã có hàng loạt những cái tên không hay về cô ấy.Johnny mới quan hệ với cô. Thật ra thì cậu đã cưỡng cô nhưng cậu nói rằng cậu đã quan hệ với cô.Bởi vì, mặc dù Sheila không từ chối, cô ấy cũng chẳng đồng ý.
Nên cậu đang mời mọc tôi cơ hội để làm điều tương tự. Vậy nên khi tôi vào phòng, tôi đóng cửa. Tôi sững sờ. Tôi đứng dựa lưng vào cửa để Johnny không thể bất chợt nhảy vào phòng và thấy rằng tôi chẳng làm gì cả. Và tôi đứng đó khá lâu mà trong thời gian đó tôi đã có thể làm một điều gì đó. Tôi không còn cố gắng nghĩ về việc tôi sẽ làm gì nữa, tôi bắt đầu cố gắng nghĩ cách để thoát ra khỏi cái phòng. Nên với 12 năm kinh nghiệm đời, tôi mở khóa quần, và đi ra khỏi phòng. Và nhìn kìa, trong khi tôi đang ở trong phòng cùng với Sheila, Johnny đã quay lại cửa sổ và gọi những cậu bé khác lên. Và bây giờ trong phòng đầy ắp những anh chàng khác. Giống như là một cái phòng chờ ở phòng khám tư nhân. Và họ hỏi tôi thế nào. Và tôi trả lời “Đã.” Và tôi kéo khóa quần lên trước chúng và đi ra khỏi cửa.
Tôi kể những điều này một cách ăn năn và tôi đã cực kỳ hối lỗi trong khoảng thời gian đó nhưng tôi đã bị xung đột bởi vì trong lúc tôi ăn năn, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn, bởi vì tôi không bị phát hiện nhưng tôi biết rằng tôi đã cảm thấy có lỗi với những gì đang diễn ra. Nỗi sợ hãi về việc nằm ngoài cái hộp đàn ông thật sự đã tràn ngập lấy tôi. Cái hộp đàn ông đối với bản thân tôi đã quan trọng hơn nhiều lần hơn là Sheila và những gì cô ấy đang phải chịu đựng.
Nên một cách tập thể, chúng tôi, như người đàn ông được dạy không được đánh giá cao những người phụ nữ con gái, phải xem họ như món đồ và vật chất của đàn ông. Chúng tôi xem đó là một đẳng thức bằng với bạo lực đối với phụ nữ. Chúng tôi, nhưng người đàn ông tốt, phần lớn những người đàn ông, chúng tôi hoạt động trên nền tảng của cái tập thể xã hội này. Chúng tôi xem một bản thân là một thể tách biệt nhưng chúng tôi lại là một phần của nó. Chúng tôi đã dần nhận ra rằng việc đánh giá thấp, coi người khác là vật chất chính là cái nền tảng đó và bạo lực không thể không diễn ra trên nền tảng này. Nên chúng tôi chính là một phần trong cách giải quyết cũng như chúng tôi chính là vấn đề. Trung tâm ngành y có thông báo rằng hiện tượng bạo lực của đàn ông đối với phụ nữ đang ở mức đáng lo ngại, đó là mối lo sức khỏe số một đối với phụ nữ trên đất nước này và ở nước ngoài.
Tôi chỉ muốn nói rằng, đây là tình yêu của đời tôi, con gái tôi, Jay. Thế giới mà tôi mong muốn cho nó,tôi muốn đàn ông đối xử với nó như thế nào đây? Tôi cần các bạn giúp đỡ. Tôi cần các bạn đi cùng tôi. Tôi cần các bạn làm việc cùng tôi và tôi làm việc với các bạn về cách chúng ta nuôi dạy những đứa con trai của chúng ta và cách chúng ta dạy chúng trở nên những người đàn ông — rằng việc chi phối là không tốt, rằng việc có cảm xúc là một chuyện hoàn toàn bình thường, rằng sự bình đẳng là tốt, rằng chúng ta có thể có những người phụ nữ làm bạn, rằng trở nên một cá nhân trọn vẹn là một điều tốt, rằng sự giải phóng đối với một người đàn ông gắn liền với giải phóng đối với một người phụ nữ.