Cây cầu “Anh Tèo Sài Gòn”…

14/02/2016 10:10 GMT+7

TT – Cách đây hơn một tháng, báo Tuổi Trẻ đã đăng chùm ảnh về người dân bản vùng cao Cu Pua, thuộc xã Đakrông, huyện Đakrông (Quảng Trị), phải đi qua suối bằng hai sợi dây cáp.

Cây cầu “Anh Tèo Sài Gòn”...
Từ ngày có cầu “Anh Tèo Sài Gòn”, dân bản Cu Pua không còn phải vượt suối bằng dây cáp nữa – Ảnh: Quốc Nam

Ngay sau đó, một người đàn ông ở TP.HCM đã tức tốc tìm về tận nơi đây mang theo số tiền 30 triệu đồng vào thẳng nhà trưởng bản Hồ Văn Phoi, đề nghị cùng dân bản xây một cây cầu tạm bằng bêtông để qua suối cho an toàn.

Chiếc cầu “lạ”

Không khó để tìm thấy cây cầu “Anh Tèo Sài Gòn”, dù tính cả chiều dài cây cầu này chỉ xấp xỉ chục mét, rộng hai mét. Bởi giờ đây cây cầu này đã quá “nổi tiếng” trong vùng.

Toàn bộ cây cầu này không có gì đặc biệt. “Điều đặc biệt nằm ở cách làm nên cây cầu ấy” – ông Phoi nói.

Bản Cu Pua chủ yếu là đồng bào dân tộc Vân Kiều, quanh năm chỉ biết cặm cụi lên nương kiếm miếng cơm qua ngày nên sự xuất hiện của người đàn ông nói giọng miền Nam ấy ngay từ đầu đã khiến tất cả tò mò.

Đó là buổi trưa 28-12-2015. Một cuộc thỏa thuận nhanh đã diễn ra ngay bên bờ suối.

“Tui không giàu có, chỉ có khoảng 30 triệu đồng. Nếu dân bản đồng ý thì góp công, tui sẽ mua vật liệu ximăng, sắt thép. Nếu chúng ta hợp tác, ít ra cũng sẽ xây được một chiếc cầu bằng bêtông bắc qua đoạn suối này để đem lại sự an toàn hơn cho dân bản” – ông Phoi kể về lời đề nghị của người đàn ông lạ.

Trưởng bản nhận rằng đúng là mình có hơi bối rối vì quá ngạc nhiên với lời đề nghị thật bất ngờ của người đàn ông lạ. Ông Phoi quyết định dẫn người đàn ông lên gặp chủ tịch UBND xã Đakrông Trần Văn Chạy.

Ông Chạy kể mình cũng không tin vào tai khi nghe chuyện. “Mấy năm rồi tui đề xuất khắp các cấp để xin làm cầu cho dân bản Cu Pua mà không có. Nay lại có người tự nguyện về làm cầu. Không ngạc nhiên sao được” – ông Chạy nói.

Nhưng ông Chạy lại chợt chột dạ vì sợ nhiều thủ tục quá người đó sẽ không còn muốn xây cầu nữa.

Hít một hơi thật sâu, ông Chạy đưa người đàn ông lạ tới phòng kinh tế hạ tầng của huyện. Tại đây, sau khi nói qua ý tưởng, cán bộ phòng này cho biết có thể làm cầu theo cách tự phát.

Ngay tối hôm đó, người đàn ông lạ ngược trở lại Sài Gòn để chuẩn bị, còn trưởng bản Hồ Văn Phoi về tổ chức họp dân để lập ra đội xây cầu.

Nghe có người góp vật liệu cho xây cầu, cả bản duyệt luôn mỗi hộ cử ra hai người vào đội này. Bản có 26 hộ. Tức mỗi ngày có 52 người sẵn sàng.

Đúng trưa 5-1, người đàn ông lạ từ Sài Gòn về lại Cu Pua. Và lần này anh không đi một mình mà đi cùng với hai người bạn.

Theo anh giới thiệu thì một người là kỹ sư cơ khí phụ trách phần hàn sắt cho cầu. Người còn lại là kỹ sư cầu đường. Cả hai người đều là bạn của anh, được nhờ ra để cùng với dân bản làm cầu.

“Dù là cầu tạm nhưng cũng nên có chút kỹ thuật vào cho an toàn hơn” – người đàn ông lạ giải thích.

Ngay buổi chiều hôm đó, việc xây cầu được thực hiện. Cầu được xây ngay chỗ trước đây người dân buộc hai sợi dây cáp để qua suối. Cả ba người đàn ông từ Sài Gòn đều mặc áo quần công nhân cùng dân bản trộn vữa, đan rá sắt…

Khi cầu hoàn thành sau một tuần, ba người đàn ông uống với dân bản vài chén rượu rồi xin phép về lại Sài Gòn.

Cây cầu “Anh Tèo Sài Gòn”...
Chiếc “cầu” bằng hai sợi dây cáp mà dân bản Cu Pua đã dùng để vượt suối hơn 20 năm qua – Ảnh: Quốc Nam

Làm việc nghĩa không cần để tên

Trưởng bản Hồ Văn Phoi là người đầu tiên trong bản gặp người đàn ông lạ. Hỏi trưởng bản có nhớ người đàn ông đó như thế nào không? Trưởng bản gật gật nói không chỉ bây giờ mà mấy chục năm nữa cũng không thể quên.

Tuy nhiên, tất cả những gì trưởng bản Phoi nhớ cũng chỉ là cái tên Tèo cùng với hình dung về một người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng người thấp, mập và gương mặt rất hiền. Hỏi ông có biết gì thêm về anh Tèo ngoài cái tên thường gọi đó không?

Trưởng bản lắc đầu: “Miềng cũng có hỏi mấy lần mà anh Tèo nhất định không nói. Anh Tèo nói dân bản cứ gọi anh là Tèo”.

“Người Sài Gòn làm việc nghĩa bằng tấm lòng chứ không phải bằng cái tên. Dù không biết tên, nhưng để ghi công người đàn ông lạ cho mình chiếc cầu, dân bản đã đặt tên cây cầu đó là cầu Anh Tèo Sài Gòn”.

Có một người biết tên thật của anh Tèo, đó là ông chủ tịch xã Trần Văn Chạy. Chỉ có ông biết cụ thể về nhân thân của anh Tèo. Tuy nhiên ông kiên quyết không lộ ra vì: “Anh Tèo đã dặn kỹ lắm rồi. Anh ấy không muốn mọi người biết việc mình làm”.

QUỐC NAM

***

Chông chênh qua sông bằng… hai sợi dây cáp

14/12/2015 15:05 GMT+7

TTO – Do ngăn cách bởi sông Đakrông nên hơn 20 năm nay, hàng trăm đồng bào dân tộc Vân Kiều tại thôn Cu Pua, xã Đakrông, huyện Đakrông, Quảng Trị phải qua sông bằng… hai sợi dây cáp.

Chông chênh qua sông bằng... hai sợi dây cáp
Hàng ngày, người dân và  học sinh thôn Cu Pua phải liều lĩnh qua sông bằng dây cáp – Ảnh: Quốc Nam

Thôn Cu Pua có 136 nhân khẩu định cư bên một ngọn đồi, ngăn cách với Quốc lộ 9 bằng con sông Đakrông.

Vào mùa khô, lòng sông thu hẹp lại chỉ còn một quãng khoảng gần 20 mét nên người dân nơi đây đã làm một cây cầu bằng hai sợi dây cáp để qua sông. Và đây là cách duy nhất để người dân trong thôn đi lên xã, huyện hoặc đi ra khỏi thôn mình.

Mùa mưa, nước sông dâng cao, người dân nơi đây thường chịu cảnh bị cô lập, chờ nước rút để tiếp tục qua sông bằng dây cáp.

Người dân Pu Cua chọn khúc sông hẹp nhất để làm “cầu” bằng dây cáp. Hai sợi cáp to bằng ngón chân cái được buộc vào tảng đá lớn hai bên bờ sông để cố định. Một sợi cáp buộc thấp xuống và căng ra để bước chân.

Sợi còn lại được người dân trong thôn buộc lỏng một chút, rồi dùng cọc cây chống lên chạy song song với sợi cáp phía dưới để dùng làm chỗ vịn tay khi đi qua. Đến nay, do đã dùng nhiều năm nên hai sợi dây cáp đã có dấu hiệu hoen gỉ.

Theo người dân trong thôn, có những ngày trời mưa to bất ngờ, nước từ thượng nguồn đổ về nhanh gần xấp đến sợi cáp nhưng người dân trong thôn phải liều lĩnh bước qua để về nhà. Đã có rất nhiều trường hợp người dân rơi xuống đoạn sông này khi đi qua sợi cáp.

Một trường hợp trong số đó đã tử vong, còn chuyện té xuống sông bị thương là chuyện thường.

Thôn này có gần 40 học sinh đang theo học tại các trường bên kia sông. Mỗi ngày, hàng chục em phải đi qua chiếc cầu tự tạo này để đến lớp. Lúc trời mưa, nước sông dâng cao thì học sinh thôn này phải nghỉ học.

Ông Trần Văn Chạy, chủ tịch UBND xã Đakrông cho biết chính quyền địa phương đã đề xuất nhiều lần nhưng đến nay vẫn chưa có phương án nào để giải quyết tình trạng này.

“Người dân nơi đây cần một cây cầu treo để đi lại an toàn hơn, nhất là trong mùa mưa lũ”, ông Chạy nói.

Chông chênh qua sông bằng... hai sợi dây cáp
Do sử dụng đã nhiều năm, đến nay sợi dây cáp cũng đã hoen gỉ – Ảnh: Quốc Nam
Chông chênh qua sông bằng... hai sợi dây cáp
Hai đầu sợi cáp được buộc vào những khối đá bên bờ sông rất thô sơ và tiềm ẩn nguy hiểm – Ảnh: Quốc Nam

QUỐC NAM

1 bình luận về “Cây cầu “Anh Tèo Sài Gòn”…

Gửi phản hồi cho nguyentamhan Hủy trả lời