Chào các bạn,
Đây là vài mẩu chuyện mình nghe thường từ những người bạn, là những phụ nữ, là những người mẹ xung quanh mình:
Cô là bác sĩ, cô yêu nghề, cô làm việc cật lực, cô vừa đi làm ở bệnh viện, vừa làm thêm và chăm sóc con và tất nhiên cả chồng và gia đình. Giữa ngày bệnh nhân đông nghìn nghịt, trong ca trực, anh chồng nhắn tin nói dạo này cô bỏ bê việc không chăm nom đến con. Chồng cô muốn cô bỏ việc bệnh viện để làm thêm ở nhà. Cô quá mệt mỏi. Cô khóc tức tưởi ngay tại chỗ. Rồi cô đi rửa mặt, lau nước mắt và quay lại tiếp tục thăm khám chăm sóc bệnh nhân.
Đứa nhỏ đi bệnh viện, trong lúc mẹ bé chuẩn bị đồ đạc bồng đứa bé để xuất viện, bác sĩ đưa đơn thuốc dặn dò bố đứa bé cách chăm sóc. Về nhà, mẹ bé tìm đơn thuốc để biết bác sĩ nói sao. Ông bố vì lý do nào đó đã quăng đâu mất tiêu đơn thuốc và cũng không nhớ bác sĩ dặn dò sao. Rồi bé có vấn đề. Gia đình lo lắng, ông bà họ hàng xúm lại sao con mẹ mày đoảng quá, có vậy mà không biết chăm con!
Các bạn, đây là những người phụ nữ, những người mẹ bị xã hội gán cho danh hiệu “vinh quang” gọi là “Phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà”. Các bạn có nhìn thấy vấn đề ở đây?
Tại sao không phải là anh chồng bỏ thời gian nhiều hơn chăm sóc con để hỗ trợ vợ, để ủng hộ vợ tiếp tục công việc sự nghiệp? Tại sao không trách ông bố lơ đãng vô trách nhiệm với con mà câu cửa miệng là đổ tội cho mẹ đứa bé?
Tiếp tục đọc “Hãy bình đẳng thực với phụ nữ” →